Lòng người, dựa vào cái gì để nhìn thấu…

Nước không thử không biết độ sau, người không kết giao không biết tốt xấu. Không phải tất cả mọi người đều thật lòng đối xử tốt với bạn.

Có một câu chuyện xảy ra như sau:

Năm mà cậu thanh niên ấy vào đại học, công việc làm ăn của cha thất bại, nợ nần chồng chết. Những người bạn thân trước đó thường đến nhà ăn uống bỗng nhiên bốc hơi, năm mới cũng không thấy đến chúc Tết. Vì để trả nợ, cha mẹ đã gửi gắm cậu sang bên nhà bác trai, người bác dâu ngày trước khen cậu khen lên khen xuống, bây giờ bỗng nhiên quay ngoắt 180 độ, suốt ngày đều châm chọc cậu. Vài năm sau, cha mẹ cậu đã trả được hết nợ, điều kiện gia đình lại tốt trở lại, những người bạn thân năm xưa lại kéo thành đoàn tới thăm hỏi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mặc dù trông có vẻ lại thân thiết như xưa, nhưng bản thân cậu biết thật ra đều là giả dối.

Đúng vậy, nước không thử không biết độ sau, người không kết giao không biết tốt xấu. Không phải tất cả mọi người đều thật lòng đối xử tốt với bạn.

Phong ba thấy chân tình

Con người sống trên đời luôn sẽ gặp phải rất nhiều loại người.

Khi bạn đứng ở đỉnh núi, xung quanh bạn có lẽ sẽ xuất hiện vô vàn những khuôn mặt với nụ cười tươi roi rói, nhưng khi bạn rơi xuống vực, thứ bạn trông thấy lại chỉ là những khuôn mặt lạnh lùng cùng những lời châm biếm.

Lá rơi mới biết thu sang, rơi vào hoạn nạn mới biết “thì ra” lòng người.

Bạn ngã rồi, người đầu tiên tới đỡ bạn dậy nhất định là người rất lo lắng cho bạn; bạn bị bệnh, người bận trước bận sau chăm sóc cho bạn, nhất định là người thật sự đau lòng vì bạn; bạn gặp khó khăn kinh tế, người chủ động đưa tiền cho bạn mượn, nhất định là người rất xem trọng bạn.

Đôi khi, người khác vỗ tay cho bạn, chưa chắc đã thực sự tán dương bạn, họ chỉ đang tán dương danh lợi của bạn. Giả sử bạn không phải là người có địa vị, có quyền thế vậy thì những lời tán dương kia cũng chỉ là ảo tưởng, không nói không rằng tan biến lúc nào không hay.

Trời trong xanh, đồng hành bên bạn chẳng qua chỉ là “xã giao”; phong ba bão táp đưa ô che cho bạn, đó mới là chỗ dựa ấm áp nhất.

Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, lúc khó khăn, mới thấy được chân tình.

Thời gian khảo nghiệm lòng người

Con người sống ở trên đời, chuyện khiến ta hạnh phúc nhất, chẳng qua cũng chỉ là có được vài ba tri kỉ, chén chú chén anh, được là chính mình khi ở cạnh nhau.

Nhưng, vàng thật thì dễ lấy, “tâm” thật lại khó cầu.

Có những người trông thì đơn giản, nhưng căn bản lại chẳng thể nhìn thấu; có những người ngoài miệng nói sẽ bỏ ra vì bạn, nhưng thực ra lại là chỗ dựa lỏng lẻo nhất.

Người nói thích bạn có lẽ nhiều, nhưng người thực sự quan tâm tới bạn, xem bạn là bạn bè thực sự lại chẳng được là bao.

Đôi khi:

Bạn xem người khác là tri kỉ, trong lòng họ chưa chắc đã có bạn; bạn nói chuyện tình nghĩa với người khác, quay lưng lại họ có lẽ xem đó là trò đùa, bạn lúc nào cũng sẵn sàng giơ tay ra giúp đỡ, nhưng người ta có lẽ chỉ khi hết tiền mới nhớ tới bạn.

Những người trông có vẻ thân thiết, nói với bạn những lời đường mật, chưa chắc đã thật lòng đối đãi bạn; người trông có vẻ rất lạnh lùng, bình thường trầm mặc, ít nói, chưa chắc đã là kẻ giả tình giả nghĩa.

Không phải mỗi một trái tim thật lòng đều đổi lấy được sự thật tâm. Mắt chỉ có thể nhìn được mặt người, thời gian mới là thứ lộ ra “chân tâm”.

“Thật lòng” đối đãi với “thật lòng”

Quan hệ giữa người với người, thứ quan trọng nhất là thật lòng chứ không phải tính toán chi li.

Làm người, đơn giản một chút, không cần phải suốt ngày ra vẻ; làm việc, chân thành một chút, đừng suốt ngày đắn đo suy tính.

Muốn biết một người có thật lòng đối đãi với bạn hay không, không phải xem họ có gì, họ nói gì mà là xem họ làm gì.

Có tiền hay không có tiền không quan trọng, quan trọng là có thể vì bạn bỏ ra bao nhiêu; khoảng cách xa gần không quan trọng, quan trọng là trong tim có hay không có bạn.

Trong cái thế giới vô thường phức tạp này, chúng ta không cần phải trách móc những người chỉ biết đến cái lợi trước mắt, nhưng cần phải trân trọng những người trọng tình trọng nghĩa.

Người sợ tổn thương trái tim, cây sợ tổn thương gốc rễ. Càng lớn tuổi, chuyện phải gặp càng nhiều, bạn sẽ phát hiện ra bạn bè càng ngày càng ít, nhưng hãy tin rằng, những người còn lại tới bây giờ, nhất định là những người xứng đáng để bạn ở cạnh bên.

Đừng sợ mất đi, bạn chỉ cần nhớ tới tất cả những người không rời bỏ, những sự kiên cường, mỉm cười đối mặt với tất cả phong ba bão táp trong cuộc sống.

(hoctruongdoi.com)